Những nét văn hóa của tôi: Sự tự lập,
làm việc tích cực và giải trí
╱╲╳¯╳╱╲
Theo
Peterson (2004, p. 22),
giá trị đã được xem là yếu tố cơ bản mà mọi người đáng bỏ thời gian quan tâm.
Theo quan điểm của tôi, giá trị là cái hết sức quan trọng soi sáng trong những
cách tôi ứng xử và những điều mà tôi sống. Bởi lẽ “Văn hóa đều được học hỏi” (Lustig &
Koester, 2010, p.25). Giá trị đã được tích lũy và trở thành phương châm chỉ dẫn
tôi vượt qua tất cả những thăng trầm trong cuộc sống của mình. Trong bài tiểu
luận này, tôi sẽ đề cập chi tiết hai giá trị tôi nhìn nhận là quan trọng nhất
trong cuộc sống của tôi, đó là: Sự tự lập, làm việc
tích cực và giải trí. Khi tôi đến tuổi trưởng thành, ý thức về sự tự lập gợi
lên mạnh mẽ trong tôi. Một trong những động lực hướng tôi đến giá trị về sự tự
lập là gia đình của tôi, không biết vì lý do nào đó có những ảnh hưởng tới cách
tôi đang nghĩ về nó. Bất cứ khi nào tôi nhìn lại cái mà bố mẹ tôi đã làm và cái
mà họ đã vượt qua. Tôi thực sự cảm thấy tự hào về họ. Họ nuôi nấng năm đứa con
thơ dại với đôi bàn tay trắng. Không có lấy một lời ca thán nào. Họ tự tay xoay
xở để gia đình đầy đủ, sung túc, bình an. Họ làm bằng chính sức lực của mình. Họ
có thể làm được thì tôi cũng làm được như thế.
Ở
“Sự tự lập” (181),
Ralf Waldo Emerson cũng nghĩ rằng cái gốc của sự tự lập đã phản chiếu trong
việc “Tin tưởng vào bản thân họ”. Theo ý kiến của tôi, sự tự lập là giá trị
trong mỗi cá nhân, tin tưởng vào năng lực của họ để đạt những điều đã làm bởi
chính khả năng của mình. Điều này nghĩa là mỗi cá nhân không chỉ thực hiện
những quyết định của bản thân mình mà cũng phải chịu trách nhiệm với chúng. Khi
tôi học ở trường trung học là khoảng thời gian quyết định trong cuộc sống sinh
viên của tôi. Tôi tự mình quyết định việc lựa chọn trường mình sẽ theo học sau
đó. Bố mẹ tôi cũng bận rộn kiếm tiền vì miếng cơm manh áo và không biết phải
lựa chọn sao cho hợp lý. Họ đã muốn tôi tự lựa chọn cái mà tôi thực sự yêu
thích. Sau đó tôi đã chọn ULIS bởi tôi đã có một tình yêu mạnh mẽ với ngôn ngữ
tiếng Anh và tôi đã tin rằng tôi có thể có một công việc đầy triển vọng và có
một tương lai tươi sáng. Tuy nhiên, những điều ấy dường như đã không tốt đẹp
như những gì họ nghĩ.
Cuộc sống sinh viên
trong thời gian ở Hà Nội, một thành phố đông đúc và ngột ngạt đầy rẫy những
thách thức, cái dễ dàng làm con người ta bỏ cuộc nếu không có đủ niềm tin vào
bản thân mình. Tôi đã cố gắng để đối phó với những khó khăn vượt qua cả những
khó khăn về tinh thần lẫn vật chất. Cảm xúc của nỗi nhớ nhà và thậm chí cả sự
căng thẳng về công việc trong tương lai giống như một cơn ác mộng. Đó đã là một
khoảng thời gian tôi thấy tồi tệ và chán nản kinh khủng. Lúc ấy tôi đã nghĩ,
tôi không thể tìm được cách nào để giải thoát tương lai của tôi.
Chuyên ngành của tôi là
phiên dịch. Tuy nhiên, cuối cùng tôi đã nhận ra rằng, đó không chính xác là cái
mà tôi muốn. Bởi vậy, tôi đã lên kế hoạch suy nghĩ về một nghề nghiệp khác. Tôi
sẽ là một giáo viên như một phương sách cuối cùng. Trớ trêu thay, theo tình
hình thị trường lao động bây giờ, nó không dễ dàng để tìm kiếm được một chỗ
đứng trong một vài trường học ở đây. Tôi đã rất buồn. Sau đó bố mẹ tôi đã nói
họ đã có cách để giải quyết chuyện công việc của tôi. Tôi không nói điều gì với
họ về điều đó. Tôi đã sốc khi biết họ đã tiết kiệm một khoản tiền lớn để giúp
tôi có một vị trí trong một ngôi trường của địa phương. Cũng đã có rất nhiều cơ
hội và tôi không thể nắm bắt nó. Tôi đã từ chối sự giúp đỡ của bố mẹ và nói
rằng tôi không thể chịu ơn bố mẹ hơn nữa và tôi muốn tự mình đối phó với nó.
Đây là cuộc sống của tôi và tôi không thể giữ tư tưởng, suy nghĩ là công việc
của mình được cứu vãn theo cách kia. Mọi thứ bắt đầu trở nên tốt hơn khi tôi
giành được một vị trí tại một trung tâm tiếng Anh, nơi cho tôi hi vọng. Sau
thời gian dài dạy tiếng Anh, tôi muốn thử sức một công việc khác. May mắn
thay,cuối cùng thì tôi đã được chấp nhận
để làm việc bán thời gian tại công ty chứng nhận và giám định với vai trò như
một trợ lý. Sau đó tôi đã có khá nhiều kinh nghiệm với nhiều công việc trong
thời gian sống đời sống sinh viên. Tôi cảm thấy lạc quan hơn về nghề nghiệp của
mình trong tương lai sẽ có nhiều lối thoát.
Giá trị thứ hai là những
hoạt động, một khía cạnh quan trọng trong cuộc sống của tôi là: Làm việc tích
cực và giải trí. Tôi đã được dạy bảo để làm việc chăm chỉ khi còn là một đứa
trẻ và tôi nên hạch toán mức độ chắc chắn, tận tâm với tất cả mọi việc tôi làm.
Thông thường chúng ta đều đã biết rằng làm việc chăm chỉ có thể giúp cuộc sống
của chúng ta tốt đẹp hơn trong mọi mặt của đời sống vật chất và tinh thần.
Chúng ta làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, mang lại cho chúng ta một cuộc sống ý
nghĩa và có được một ít thời gian rảnh rỗi, thư thả.
Tôi có thể nhìn thấy sự
khác biệt thế nào giữa con người ở chốn quê nhà và con người ở Hà Nội trong
việc dành thời gian của mình vào việc giải trí. Xuất phát từ một trong những lí
do như là những khác biệt từ mức sống. Tôi đã nhận thấy sự khác biệt ấy và thấy
bố mẹ tôi đã làm việc như thế nào và có được cuộc sống ra sao. Tôi nhớ vụ gặt
lúc mùa hè đến, khi mà mọi người đã đẫm ướt mồ hồi và kiệt sức sau một ngày làm
việc vất vả, bố mẹ tôi thường chế biến những món ăn khá thịnh soạn tươm tất đầy
đủ cho toàn thể gia đình như muốn nói rằng đó là khoảng thời gian hưởng thụ của
tất cả chúng ta. Đôi khi chúng tôi có khoảng thời gian ngồi xem ti vi với nhau,
thích thú với vài món ăn vặt tự làm. Chưa bao giờ chúng tôi có thêm hoạt động
nào nữa cho những phút nghỉ ngơi, thư giãn như là đi du lịch. Đó là cách gia đình
tôi dành thời gian để nghỉ ngơi. Không giống những con người vùng nông thôn,
những người sống ở thành phố có nhiều sự lựa chọn hơn. Điều khá phổ biến là bố
mẹ thường đưa con cái tới nhà hàng ăn tối vào thứ sáu hoặc ngày cuối tuần, hoặc
toàn thể gia đình dành thời gian khoảng vài ba ngày nghỉ lễ để đi biển, đến một
nơi nào đó xa xôi. Nói cách khác, có lẽ đúng hơn là họ đã có ý thức về sự xê
dịch, điều mà con người vùng nông thôn ít khi nghĩ tới.
Tôi đã được sinh ra và
đã chịu tác động từ vùng đất rất nghèo khó ấy và tôi đã sống ở Hà Nội gần 4 năm
để theo đuổi nền giáo dục đại học của mình. Bởi thế, tôi bị ảnh hưởng rõ rệt
trong cách tôi nghĩ về giá trị làm việc tích cực, chăm chỉ và sự giải trí.Tôi
nghĩ nên cân bằng thích hợp giữa làm việc chăm chỉ và sự giải trí. Tôi xử lý
hai việc đó cân nhau. Tôi làm việc chăm chỉ và chơi chăm chỉ. Giá trị làm việc
chăm chỉ và chơi chăm chỉ đã là quan điểm dẫn dắt tôi, chi phối tất cả cuộc
sống của tôi. Như một sinh viên, tôi luôn cố gắng có mặt đều đặn trên giảng
đường và hoàn thành đầy đủ mọi thứ ở trường trước thời hạn. Ngay như ở nơi làm
việc, tôi cố gắng hoàn tất công việc mà tôi được chỉ định và làm việc dưới một
áp lực cao hợp lệ để giành thành công. Sau khi ở trường về và sau giờ làm việc,
tôi thường dành thời gian rảnh rỗi cho những thói quen của mình ví dụ như là đọc sách, xem phim, chơi điện tử và nghe
những bản nhạc mà tôi yêu thích. Đôi khi tôi rủ những người bạn của tôi ra
ngoài uống nước hoặc thực hiện một cuộc hành trình đến một nơi nào đó tươi đẹp
với bạn trai của tôi. Từ đó, quan điểm của tôi là nếu cuộc sống chỉ có làm
việc, nó sẽ buồn chán và mệt mỏi và nếu
cuộc sống chỉ có rảnh rỗi, không phải làm việc thì cuộc sống ấy hoàn toàn vô
nghĩa.
Điều cuối cùng nhưng
cũng không kém phần quan trọng, như tôi là một cô bé 23 tuổi, tôi thấy cuộc
sống như là một cuộc hành trình sống, cái tôi đang làm chủ, nó chỉ mới bắt đầu
và sẽ có nhiều việc tôi phải làm trong tương lai.
Với cá nhân tôi, tôi chỉ
có một cuộc đời để sống, vì thế, tôi chỉ muốn sống theo cái cách tôi muốn với
những giá trị cốt lõi mà tôi đã tìm kiếm: Sự tự lập, làm việc
tích cực và giải trí.
Tài
liệu tham khảo
Peterson, B.
(2004). Cultural intelligence: A guide to working with people from
other cultures. Boston: Intercultural Press.
Lustig, M. W., & Koester,
J. (2010). Intercultural competence: Interpersonal Communication across
cultures. Boston: Pearson.
Emerson, R. W.
(2007). Self-Reliance. Rockville, Maryland: Arc
Manor.
Jetlou Nguyễn. My Cultures: Self-reliance,
Hard-work & Leisure. Ngọc Bích dịch.
No comments:
Post a Comment