“…Có lúc bố thấy con nhỏ bé như sắp bay
đi mất. Có lúc bố thấy con đúng là một người đàn ông, một quả núi trầm tĩnh. Có
lúc bố thấy đúng là con rồi, có lúc lại thấy run rẩy không hiểu sao con lại là
con bố…
Giờ bố đã
hiểu vì sao hồi bố mười mấy tuổi, bà chỉ nhìn bố và cơm mà cũng bật khóc.
Giờ bố đã hiểu vì sao mỗi khi con ôm lấy bố, thì mọi thứ dừng lại. Và khi con nhún vai thì mọi thứ lại trôi vèo đi. Bố thấy mình ở trong con, ở chính từng bước con đi, từng câu con nói. Bố yêu con cả khi con vô tâm, cả khi con khóc, khi con nép sau chân bố, lẫn khi con cười nhễ nhại mồ hôi từ lớp học võ về. Bố không nhớ có lúc nào bố không yêu con không. Chắc chắn là không có một giây nào như thế…”
Giờ bố đã hiểu vì sao mỗi khi con ôm lấy bố, thì mọi thứ dừng lại. Và khi con nhún vai thì mọi thứ lại trôi vèo đi. Bố thấy mình ở trong con, ở chính từng bước con đi, từng câu con nói. Bố yêu con cả khi con vô tâm, cả khi con khóc, khi con nép sau chân bố, lẫn khi con cười nhễ nhại mồ hôi từ lớp học võ về. Bố không nhớ có lúc nào bố không yêu con không. Chắc chắn là không có một giây nào như thế…”
Đó là những lời tâm sự đầy yêu thương của
một người cha dành cho đứa con bé nhỏ. Anh không chỉ là một người cha yêu
thương con hết mực mà anh còn là một nhà báo có tài và có tâm được nhiều người
nể trọng, quý mến!
Sau đây, Blog RADIO - GOC THO TAM HON
xin được chia sẻ với bạn đọc một bài thơ của anh, nhà báo Phạm Gia Hiền. Bài
thơ: Nói với con
Nói với con
Con trai ạ rồi con sẽ lớn lên
Con sẽ hiểu về tình yêu Tổ quốc
Con sẽ hiểu rằng trong từng nắm đất
Có những gì và không có những gì.
Con sẽ hiểu về tình yêu Tổ quốc
Con sẽ hiểu rằng trong từng nắm đất
Có những gì và không có những gì.

Qua những núi đồi, những cánh đồng đầy nắng
Chạm tay vào ấm no, chạm cả vào cay đắng
Hôn những bờ môi, hôn cả những nhọc nhằn
Chưa bao giờ Tổ quốc hết khó khăn
Như chưa bao giờ Tổ quốc ngừng vĩ đại
Bố và con sẽ già, nhưng Tổ quốc là mãi mãi
Tổ quốc chính là nhà, Tổ quốc ở trong tim
Như chưa bao giờ Tổ quốc ngừng vĩ đại
Bố và con sẽ già, nhưng Tổ quốc là mãi mãi
Tổ quốc chính là nhà, Tổ quốc ở trong tim
Đến cuối ngày, bố chỉ biết lặng im
Nghe mọi người tranh cãi về quá khứ
Và con ạ, thêm một lần bố sợ
Khi sự oán thù chen lên nỗi hiên ngang.
Nghe mọi người tranh cãi về quá khứ
Và con ạ, thêm một lần bố sợ
Khi sự oán thù chen lên nỗi hiên ngang.
Những trang sử đau buồn con không được lãng
quên
Nhớ để quyết không bao giờ lặp lại
Nhưng cái ngẩng đầu là để đi xa mãi
Không có cái quay lưng nào mở rộng được tâm hồn
Nhớ để quyết không bao giờ lặp lại
Nhưng cái ngẩng đầu là để đi xa mãi
Không có cái quay lưng nào mở rộng được tâm hồn
Tổ quốc mình giặc quấy đảo tứ phương
Ông cầm súng, bố từng nghe tiếng súng
Các con lớn lên ăn bánh mỳ cơm trắng
Nhưng bố tin con cứng rắn khi cần
Ông cầm súng, bố từng nghe tiếng súng
Các con lớn lên ăn bánh mỳ cơm trắng
Nhưng bố tin con cứng rắn khi cần
Bố không buồn vì cãi cọ quẩn quanh
Bố chỉ buồn vì những điều bé mọn
Cứ thế này thì sẽ còn gì khác
Phần cho các con, để lớn, để rộng dài...?Bố chỉ buồn vì những điều bé mọn
Cứ thế này thì sẽ còn gì khác
Phạm Gia Hiền
No comments:
Post a Comment