Friday, September 8, 2017

MÀU THU TRONG CON. Tác giả: Ngô Hương Thơm

"Cảm xúc là một cái tên rất dai dẳng, nó luôn biết hối thúc người ta trả nợ. Và trong dòng xe cộ inh ỏi và đông đúc nơi thị thành, tôi chẳng kịp ngoái lại mà dặn dò thứ cảm xúc đó. Và nó, vẫn ở đây, nó đến ngay lúc tôi có vài giây rảnh rỗi. Buổi trưa hôm đó, tôi trằn trọc cựa mình chờ đôi mắt tôi đi vào giấc ngủ. Bỗng nghe vang vang đâu đây cái câu chuyện thời mẹ vào chiến khu trong một vài bữa cơm đã cách xa, xa lắm. Tôi bật dậy, bất giác, tôi viết ra…" (Ngô Hương Thơm)














MÀU THU TRONG CON
Mùa lá rụng tả tơi...
Ngửa mặt lên trời
Mới hay thu đã sang đầy ngõ!
Trời trưa quang, xanh và rõ
Như giàn thiên lí vàng giữa trời trưa nắng chang.
Ai người "lỡ bước sang ngang"?
Ngỗng trên không vẫn bàng hoàng màu nắng quái.
Nóc nhà, trận mưa chợt lộp bộp rột lại;
Rột cả thời thanh xuân










Khi bố mẹ già vẫn chưa hết gian truân,
Vẫn nhắc mãi khúc ca ngày mẹ đi nhập ngũ.
Miếng cơm chấm muối chưa đủ.
Bố cũng vào chiến khu.
Nhiều năm qua rồi mà lòng vẫn hôi hổi mỗi độ sang thu
Như thuở trước bố mẹ cầm tay lũ chúng con qua mùa chiến dịch.
Trời nắng gắt mà cây bưởi ngoài vườn vẫn cho quả chắc nịch.
Lòng con bồi hồi nhớ quê.
Những buổi chiều chăn trâu và cắt cỏ bờ đê.
Mẹ nằm yên vì cái chân vừa gãy,
Bố quệt mồ hôi trên má bố mà ngăn mẹ động đậy.
Yêu thương nhau có cần nói thành lời!
Và con từ thuở thiếu thời
Vẫn thần tượng một người đàn ông như thế.
Nắng hãy thắp tiếp đi,
Mỗi khi con về,
Và mẹ lại ngồi dạy con đan áo,
Rộn rã tiếng cười.
Con muốn mình cứ mãi mãi tuổi đôi mươi....

                                                             Ngô Hương Thơm


No comments:

Post a Comment