Sunday, May 26, 2019

Bài thơ: Bố! Tác giả: Huyền Bích


Bố!


Con ước là cánh chim hải âu
Theo chân bố và lướt mình trên sóng
Con bay lượn nô đùa cùng với nắng
Báo sóng êm với biển cả thanh bình.

Bố ơi bố nay con ngồi lặng thinh
Giật mình nghĩ những điều con chưa nghĩ
Bố với biển như đã thành tri kỉ
Suốt bao năm gần ngót cả cuộc đời.
Con nhớ bố khoác vội chiếc áo tơi
Bố lặng lẽ xuống tàu trong đêm tối
Mẹ tiễn bố theo bước chân rất vội
Đã quá lâu rồi...
con vẫn nhớ, bố ơi!

Đối với con bố là ánh mặt trời
Là tất cả những gì con mơ ước
Bố đã bên con, động viên con vững bước
Trên đường đời còn lắm những gian nan
Cuộc sống con còn đó những cơ hàn
Nhưng hạnh phúc bởi vì con có bố
Người đàn ông trong tim con luôn nhớ
Chỉ có một mình, một mình bố mà thôi
Bố của con, một người bố tuyệt vời!

                        Huyền Bích

Thursday, October 19, 2017

TẶNG VỢ. Tác giả: Đỗ Đức Thắng













Tôi bước lên cửa nhà bác thì thấy bài thơ này được bác đặt trên một bó hoa rất to và đẹp. Tôi nghĩ chắc rằng đây là bó hoa mà bác đã mua tặng bác gái. Bài thơ thật sự làm tôi rất xúc động và tôi tin ai đọc cũng có cảm xúc như tôi.
Tình cảm vợ chồng của hai bác rất đáng ngưỡng mộ. Tôi trân trọng tấm lòng, nghĩa tình sâu nặng của hai bác. Có lẽ tình yêu của hai bác sẽ là tấm gương sáng để con cháu bác nhìn vào và biết giữ gìn hạnh phúc mình đang có, biết vun vén chăm lo cho ngọn lửa gia đình luôn nồng ấm.
Nghĩ đến tình yêu của “hai bóng chiều”, tôi bất chợt nghĩ về tôi, nghĩ về một tình yêu mình từng có trong quá khứ qua nhanh như bóng câu và u sầu như bóng chiều. Tôi chưa bao giờ được cảm nhận một tình yêu chân thành như thế, dù chỉ mong ở ai đó một điều giản dị. Nhưng thôi, cứ hãy yêu bản thân mình và trân trọng bản thân mình nhiêu hơn vậy nhé.
Ngày 20 – 10, tôi gửi lời chúc tới những người mẹ, những người phụ nữ trên trái đất này lời chúc yêu thương. Tất cả những người phụ nữ đều thật tuyệt vời!!!

TẶNG VỢ 
Ngày mai 20 -10
Là ngày của những nụ cười như em
Vợ ơi mở mắt mà xem
Chồng cùng con cháu đang đem hoa vào
Tình thương, cảm mến dâng trào
Trời kia bắt tội em nào muốn đâu
Cho dù trời đất bể dâu
Thì anh vẫn giữ trọn câu chung tình
Đố ai chia rẽ chúng mình
Bằng tình chồng, vợ chứng minh lâu dài
Mai này đôi ngả chia hai
Hẹn ngày hội ngộ tái lai xum vầy
Thương em ốm, khổ thân gầy
Thương nhiều nghẹn nấc chất đầy trong tim
Ôm hoa đứng lịm bên  giường
Nhìn em liệt bệnh anh thương vô cùng
Nhìn hoa đang nở tưng bừng
Mong em mau khỏe để cùng chung vui.


                                       Đỗ Đức Thắng

Sunday, October 15, 2017

Bố thức đêm câu cá. Tác giả: Huyền Bích











Bố thức đêm câu cá 
Bố gọi điện về
Bố kể con nghe
Bố kể mấy đêm
Bố toàn phải thức.

Sao bố phải thức?
Con cứ lăn tăn
Con cứ băn khoăn
Trở trăn không dứt.

Bố cười khúc khích
Bố cười ngả nghiêng
Bố bảo thức đêm
Bố ngồi câu cá.

Cá lớn cá bé
Cá nhỏ cá to
Bố chọn cá to
Bố phơi nhiều lắm.

May là được nắng
Nên cá rất ngon
Bố cuộn túi tròn
Mang cho con đấy.

Vâng, con đã thấy
Nhưng mà bố ơi
Bố đã yếu rồi
Giữ gìn bố nhé.

Bố cần sức khỏe
Bố cần ngủ ngon
Thấy bố giấc tròn
Là con hạnh phúc.

Bố đừng cố thức
Câu cá câu tôm
Một mình đêm hôm
Tội thân bố nhé!

Huyền Bích
(Imgage source: kenh14.vn)

Tuesday, September 26, 2017

Về đâu. Tác giả: Huyền Bích




















Về đâu

Tôi không xin một tinh cầu giá lạnh
Mà chỉ xin sức mạnh để vươn lên
Tôi không mong chờ cuộc sống mãi lặng yên
Nhưng cũng xin đừng dội ào như thế
Tôi biết đi đâu...còn bao điều dang dở
Tôi biết đi đâu
Và tôi biết về đâu...

Tôi biết đi đâu khi "hồ nước quá sâu"
Tôi không có phao bơi
Không có gì trong tay
Tôi trống rỗng...
Đứng bờ bên kia đôi mắt nhìn tuyệt vọng
Tôi biết đi đâu và trôi dạt về đâu...

Ở hay đi suy nghĩ một hồi lâu
Những suy nghĩ chập chờn không ngừng, dứt
Biết làm sao đây, ở, đi đều bứt rứt
Đi không đành mà ở cũng nào xong.


Ngước mắt nhìn tôi muốn hỏi cao xanh
Người còn muốn tôi như thế nào mới đáng
Bao nhiêu thứ trên đôi vai đã ráng
Tôi biết thế nào để cáng đáng được đây?


Đã khi nào tôi thanh thản một giây?
Hay lúc nào lòng cũng đầy sóng nước?
Tôi biết tôi đã sai
Tôi đã không làm được
Nhưng...
xin đừng thắt buộc cuộc đời tôi.
Tôi cũng chỉ là một cô gái mà thôi
Trái tim tôi không nung bằng đồng sắt
Xin cuộc đời đừng lôi ra đập chặt
Xin ông trời hãy hiểu thấu lòng tôi


Tôi biết đi đâu để mặc tôi chơi vơi
Giữa biển khơi dập vùi cùng bọt sóng
Đôi bàn tay bập bung cùng khó nhọc
Tôi hỏi mình
Rồi tôi biết về đâu.


Nhắn đôi mi tìm một giấc ngủ sâu
Mà sao trong tim kim cứ châm nhức nhói
Ôi...
Mày sẽ đi đâu hỡi đôi chân mệt mỏi
Mày sẽ đi đâu và mày biết về đâu...?

                                      Huyền Bích







Saturday, September 23, 2017

Chị yêu dấu của em! Em yêu: Đoàn Thị Dung



















Chị yêu dấu của em!

Chị ạ!
Em không biết phải viết gì trước đây
Khi mà trong em còn nhiều điều muốn nói
Chị ơi…
Chị hãy nhớ
Cuộc sống này đâu phải dễ dàng đâu
Mọi thứ đều rất khó khăn
Chị của em phải luôn luôn mạnh mẽ
Bình tĩnh và tỉnh táo
Giải quyết mọi khó khăn
Chị nhớ lời em dặn chị nhé
Chị biết không?
Những ngày đầu chị bước đên nơi đây
Em nhìn chị, em thương chị lắm
Chị môt mình lủi thủi bên căn phòng
Với biết bao điều chị phải vượt qua
Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi qua bao ngày tháng
Sự cố gắng chị được ông trời đáp trả
Giờ đây công việc đã có phần ổn thoả
Chị hãy cố gắng để theo đuổi đam mê
Mặc cho người đời phán xét ganh ghen
Hãy luôn vững bước và tự tin lên chị nhé
Em về rồi em sẽ nhớ chị lắm
Sẽ không thể quên được những ngày ở bên nhau
Cùng sẻ chia mọi vui buồn trong cuộc sống
Sẽ nhớ mãi và lưu giữ những kỉ niệm này
Để sau này ta mãi không quên!
Chị yêu dấu của em!

                                        Đoàn Thị Dung

Monday, September 18, 2017

Thư em! Tác giả: Huyền Bích













Thư em! 

Chị biết em buồn khi mẹ đã đi xa
Nhưng em ơi đừng buồn nhiều nữa nhé
Nhìn em khóc một mình trong lặng lẽ
Mẹ sẽ buồn rồi lại khóc theo em.
Em nhớ mẹ khi trời đổ về đêm
Mẹ cũng nhớ em hơn ngàn lần như thế
Mẹ không muốn thấy em cứ buồn nhiều như thế
Có khóc hoài đâu thấy mẹ ngày mai.
Mẹ đã hóa vào trong ánh nắng ban mai
Mẹ đợi em dậy để rạng ngời mỗi sáng
Mẹ muốn thấy em nở nụ cười mỗi sáng
Nên em đừng buồn
Đừng khóc nhé, 
Thư em!
Chị muốn Thư hiểu rằng
Khi nước mắt em rơi
Không chỉ riêng mẹ đau
Mà làm bao người khóc
Khóc vì thương em không còn mẹ chăm sóc
Khóc thương em lăn lóc với cuộc đời
Em vẫn còn bố,
Em không chơi vơi
Em không cô đơn 
Dẫu đời bão tố
Và Thư ơi,
Mong em hãy nhớ 
Đừng làm bố buồn 
Và lo nghĩ, nha em!

                       Huyền Bích